(Viết trên my yahoo blog 05/19/2011 06:25 am)
Từ trước tới nay chính sách tiền tệ của nước ta là neo tỷ giá đồng USD. Chính
sách này có cái lợi là dễ thực thi bằng biện pháp hành chính và có thể phá giá
nhẹ tiền đồng để hỗ trợ xuất khẩu.
Tuy nhiên thị trường luôn vận động theo quy luật của nó và bằng chứng là xuất
hiện thị trường ngoại tệ chợ đen và Chính phủ đã rất vất vả mới bình ổn được và
liệu thị trường ngoại tệ có ổn dịnh bền vững hay ko thì cần phải để thời gian
trả lời.
Hệ lụy của chính sách neo tỷ giá đồng USD là tạo ra sự ổn định giả tạo cho
thị trường tiền tệ. sự gỉa tạo đó thể hiện ở việc trị giá tiền đồng gắn với trị
giá tiền USD – chính phủ ấn định trị giá, nhưng thực sự lại không phải vậy. Ở cơ
chế thị trường thì tất cả các hàng hóa đều do thị trường định giá, kể cả đồng
tiền. Việc ấn định trị giá tiền đồng chênh lệch nhiều so với gía trị tiền đồng
do thị trường định giá sẽ tạo ra các chính sách sai lầm và tạo nên bất ổn thị
trường tiền tệ không thể kiểm soát được. Bằng chứng là thời gian gần đây Chính
phủ bất lực với lạm phát, lãi suất ngân hàng và nhập siêu.
Tại sao tôi lại đề cập đến việc thả nổi tỷ giá trong giai đoạn rối ren như
thế này? liệu có chuyện tỷ giá sẽ tăng vọt lên khủng khiếp sau khi thả nổi tỷ
giá? Theo tôi thì việc thả nổi tỷ giá là hoàn toàn có thể làm được mà không hề
xảy ra biến động lớn trên thị trường tiền tệ.
Về vấn đề nhập siêu: khi thả nổi tỷ giá thì nếu nhập siêu tăng lên, tỷ giá
ngoại tệ tự nhiên tăng do khan hiếm và tự nó sẽ hạn chế nhập siêu, vì khi đó
hàng nhập sẽ đắt hơn hàng trong nước và do đó thị trường sẽ tự kéo về điểm tỷ
giá ổn định. Vậy thì tỷ giá ổn định là điểm nào?
Như tôi đã nói ở trên, cái sai lầm là ở chỗ ấn định tỷ giá. Nhà điều hành
cũng coi rằng ổn định tỷ giá là ổn định thị trường tiền tệ. Điều này người dân
cứ tưởng rằng giá trị tiền đồng là quy chiếu theo USD và khi tỷ giá biến động
thì họ coi rằng đồng tiền Việt Nam mất giá. Sự hiểu khập khiễng này cùng với ấn
định giá trị tiền đồng phi thực tế, phi thị trường như đã nói ở trên sẽ tạo ra
tâm lý lo sợ và họ trú ẩn tài sản của mình ở ngoại tệ, vàng và BĐS, và đồng thời
giá cả hàng hóa cũng tăng theo tương ứng.
Vậy thì làm sao có thể thả nổi tỷ giá mà không gây bất ổn thị trường?
Theo tôi cách làm cũng khá đơn giản. Muốn thả nổi tỷ giá, trước hết phải kéo
giá trị thực đồng tiền VN về giá trị danh nghĩa, đồng thời xác định giá trị thực
của đồng tiền dựa trên chỉ số CPI.
Chỉ số CPI là giá cả thị trường theo đồng tiền VN và do đó rổ hàng hóa hoàn
toàn có thể đại diện cho giá trị của đồng tiền VN.
Xây dựng cơ chế điều hành thị trường tiền tệ dựa trên chỉ số CPI và neo chỉ
số CPI ở mức độ tăng vừa phải theo thông lệ thế giới.
Sẽ có người thắc mắc là làm sao neo được chỉ số CPI khi mà hiện tại lạm phát
đang phi mã mà dường như Chính phủ bó tay? Thực ra, theo tôi thì việc neo chỉ số
CPI không hề khó. Lấy việc điều chỉnh DTBB làm công cụ điều chỉnh cho mục tiêu
trung và dài hạn, các công cụ trên thị trường mở cho điều chỉnh mục tiêu ngắn
hạn, cùng với việc thả nổi lãi suất tiền đồng sẽ đưa được tốc độ tăng chỉ số CPI
về quỹ đạo. Xây dựng mô hình thị trường tiền tệ, mô phỏng trên máy tính để thử
nghiệm việc thực thi chính sách.
Nhiều chuyên gia cho rằng độ trễ chính sách tiền tệ là 3-6 tháng, theo tôi
thì nếu điều hành tốt, dự báo được biến động thị trường với việc sử dụng mô hình
mô phỏng thị trường thì có thể độ trễ sẽ được rút ngắn lại chỉ còn trong 2-3
tháng, thậm chí 1-2 tháng. Lý thuyết này trong khoa học điều khiển gọi là rút
ngắn thời gian quá độ. Diễn giải cho việc rút ngắn thời gian quá độ đó là đi
trước thị trường, dùng chính sách đối trọng để đưa thị trường vào quỹ đạo điều
khiển, ví dụ như nếu đợt tăng giá xăng, điều chỉnh tỷ giá vừa rồi nếu như có
chính sách đối trọng như tăng DTBB hay tăng lãi suất huy động, lãi suất trên TT
mở, tăng hút tiền qua OMO thì sẽ không tạo ra tình trạng lạm phát phi mã như
thời gian vừa qua.
Ổn định được chỉ số CPI tức là ổn định được giá trị đồng tiền, cho dù tỷ giá
có đi đến đâu thì CPI vẫn không bị ảnh hưởng, và do đó, nhà điều hành sẽ không
vất vả trong việc điều hành TT tiền tệ. Nói không ngoa rằng nhà điều hành chỉ
cần sáng ra đi uống café, trưa về điều chỉnh chính sách, chiều đi đánh tenis
cũng có thể giữ được ổn định thị trường tiền tệ.
Khi đã ổn định CPI trong quỹ đạo thì các việc còn lại là khá đơn giản. nhà
điều hành có thể dùng các công cụ thị trường, công cụ hành chính để ổn định thêm
cho thị trường ngoại hối, lãi suất ngân hàng,…
Cái lợi của việc duy trì được tốc độ tăng CPI thấp đó là tạo được lòng tin
của người dân và tiền đồng, CPI thấp thì lãi suất ngân hàng sẽ tự nó giảm về gần
sát với tốc độ tăng CPI. Ví dụ CPI 3%/năm thì lãi suất huy động của ngân hàng sẽ
giảm về khoảng 5-6%, và lãi suất cho vay sẽ khoảng 7-8%. Và chính điều này sẽ
làm cho cả nền kinh tế được lợi. Sản xuất sẽ phát triển mạnh mẽ nhờ lãi suất vay
không còn là gánh nặng. các Doanh nghiệp chỉ cần tạo ra GTGT 10%/năm là họ có
lãi. Khác hẳn với bây giờ thì cần phải tạo ra GTGT 25%/năm mới có lãi. Sản xuất
trong nước có lãi hơn sẽ kích thích các nhà nhập khẩu hạn chế nhập khẩu và quay
về tự sản xuất. Theo tôi vấn đề công nghệ không phải là khó bởi hoàn toàn có thể
mua được. Hiện nay các DN thích nhập hàng về bán hơn cũng có lý do ở sự bất ổn
của TT tiền tệ như đã nói ở trên.
Quay trở lại với vấn đề thả nổi tỷ giá ở trên, giá trị tỷ giá cân bằng liệu
có biến động qúa lớn gây bất ổn không? Theo tôi là không nếu như không có sự
lũng đoạn của các tổ chức tài chính và có sự điều tiết vừa phải của chính phủ.
Và lúc này tỷ giá sẽ không còn là vấn đề nóng và quan hệ giữa tiền đồng và tất
cả các ngoại tệ khác là bình đẳng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét